Địa danh thường gắn liền với quá trình hình thành và mang dấu ấn địa hình, môi trường, điều kiện sinh hoạt và cả những con người nổi bật của địa phương đó. Có địa danh đi vào lịch sử như Hoa Lư, Mê Linh, Đống Đa,... Có địa danh tự nó đã mô tả khung cảnh địa lý - ít nhất là của thời điểm hình thành - như Cửa Hàn, Rạch Giá, Ba Bể, Vàm Cống, ... Cả cây cỏ, chim muông cũng được hóa thân như Bồ Đề, Thốt Nốt, Gò Dưa,... hay Bến Nghé, Rạch Muỗi, Gành Rái,... Còn thì là những nơi đi chốn về như Nhà Bè, Xóm Chiếu, Chợ Gạo, Cầu Bông,... Lại có không ít những tên người được lưu thiên cổ như Ông Tạ, Bà Chiểu, Cai Lậy,...
Nhưng có một điều thật lạ lùng. Đó là địa danh Việt Nam hầu như đều chuộng đa âm tiết. Như Thủ Đức, Đà Nẵng, Lào Cai chẳng hạn, đều là từ đôi, và có địa danh có đến những ba âm như Ban Mê Thuột, Điện Biên Phủ, Thủ Dầu Một,... Nhưng trong khi đó thì Huế... chỉ là Huế, chỉ lủi thủi một âm đơn! Và Vinh cũng vậy, phải chịu đứng lẻ loi một mình. Thật là lạ lùng, lạ lùng hết sức!
02 February 2008
Huế và Vinh
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment